Khả năng gây bênh của vi khuẩn dịch hạch

    Độc lực của Y. pestisliên quan đến nhiều yếu tố:

- Kháng nguyên Fl (không chịu nhiệt) và các kháng nguyên V, W: chỉ có ở những chủng độc; khi mất các kháng nguyên này, vi khuẩn dịch hạch không còn khả năng gây bệnh cho chuột thí nghiệm.

- Sinh sắc tố ở môi trường có hemin và khả năng hấp phụ đỏ congo.

- Sinh pesticin I và II. Những chủng sinh pesticin I thường đi kèm với sinh các yếu tố làm tan tơ huyết (fibrinolytic factors) và men coagulase.

- Độc tố gây độc cho chuột (murine toxin)

- Khả năng tổng hợp purin.

Khả năng gây bênh của vi khuẩn dịch hạch


     Một chủng vi khuẩn dịch hạch có độc lực mạnh thì thường có tất cả các yếu tố kể trên. Vi khuẩn dịch hạch là loại đa vật chủ; hơn 300 loài gậm nhấm có thể mắc bệnh dịch hạch. Mầm bệnh tồn tại trong tự nhiên ở các loài gậm nhấm hoang dại. vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể chủ yếu theo đường da, do côn trùng đốt hoặc do da có vết sây sát tiếp xúc trực tiếp với vật phẩm có vi khuẩn.

       Môi giới trung gian truyền bệnh là bọ chét, chủ yếu là Xenopsylla cheopis. Bọ chét ký sinh trên chuột, chúng hút máu để sống. Khi vi khuẩn vào dạ dày của bọ chét thì chúng tiếp tục nhân lên và tạo nên một khối kết dính giông như tơ huyết. Những khối này dần dần gây tắc nghẽn một phần hoặc hoàn toàn ông tiêu hóa ở phần tiền dạ dày. Khi chuột bị bệnh chết, bọ chét nhanh chóng nhảy ra khỏi cơ thể chuột và đi tìm vật chủ mối để hút máu; nhưng mỗi lần hút máu, vì ông tiêu hóa đã bị tắc nghẽn nên máu ứa lại vật chủ. Vi khuẩn, bằng cách đó, đột nhập vào cơ thể.

      Bệnh dịch hạch ở người có ba thể lâm sàng: thể hạch (thường gặp nhất), thể phổi và thể nhiễm khuẩn huyết; hai thể sau, bệnh cảnh lâm sàng rất nặng, tỷ lệ tử vong cao.

Đọc thêm tại:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét